2020 chắc chắn là một năm thật sự u ám của loài người, bởi nó chất chứa quá nhiều nỗi buồn sâu thẳm. Nhưng nhìn lại, 2020 cũng là năm mà chúng ta thêm một lần nữa được học cách yêu thương và trân trọng những giá trị tốt đẹp xung quanh mình.
Mục Lục
Nhìn lại 2020- Một năm u ám…
Năm vừa qua đáng lẽ sẽ là một năm trọn vẹn như con số 20 tròn đầy. Nhưng những kế hoạch tuyệt vời của chúng ta, những chuyến du lịch đã sẵn sàng lịch trình, sự ổn định bấy lâu nay đã bị đảo lộn bởi dịch bệnh, thiên tai và nhiều khó khăn không thể lường trước. Có thể nói, năm 2020 là một trong những cột mốc đau buồn nhất của nhân loại vì chúng ta đã trải qua những mất mát khó thể nào đong đếm.
Đầu năm, ngay trong những ngày vui Tết Nguyên Đán, chúng ta đã phải bắt đầu đón nhận những tin tức không mấy tích cực về Covid-19. Không như Tết mọi năm, nhiều hạng mục chương trình Tết bị nhường chỗ cho thông tin cảnh báo về loại dịch cúm mới. Ngày 23/1 năm ngoái, truyền thông ra rả tin tức Việt Nam xuất hiện ca nhiễm đầu tiên tại TP. Hồ Chí Minh. Ai nấy ở quê nhà phải trong tâm thế vừa ăn Tết vừa lo lắng vì họ sắp phải quay trở lại thành phố làm việc. Vậy là một năm 2020 đã được khởi đầu không mấy suôn sẻ như vậy đó! Những niềm vui đọng lại sau Tết chẳng bao lâu thì người ta phải đối mặt với một cuộc “vật lộn” trong những ngày trở lại công việc.
Rồi từ tháng 3 trở đi, dịch bệnh cứ đe dọa chúng ta không ngơi nghỉ. Chúng ta bắt đầu phải làm quen những ngày tháng giãn cách xã hội, thấp thỏm vì virus “chạy” khắp mọi nơi. Chúng ta lo sợ cho chính mình và những người thân yêu. Tôi chắc hẳn bất kỳ ai cũng đã từng cảm thấy thiếu vắng niềm tin vào những người xung quanh bởi vì ngay cả chính chúng ta cũng chưa biết liệu bản thân đã an toàn hay chưa. Sợ rằng bản thân chính là “nguồn cơn” lây nhiễm cho những người xung quanh mình.
Chưa hết lo lắng, chúng ta phải chào tạm biệt những người chúng ta yêu thương, mến mộ khắp thế giới ra đi vì dịch bệnh. Những giọt nước mắt đau thương rơi xuống không thể nào xoa dịu. Tôi chứng kiến nhiều gia đình phải chia xa nhau suốt nhiều tháng, những người đi du lịch, công tác bị kẹt tại đất khách quê người.
Và rồi, nhìn lại 2020 mà xem, đâu chỉ là nỗi đau tâm hồn, nó còn chứa đựng một nỗi đau mất mát về vật chất lớn lao. Mua bán, sản xuất, giao thương bị đình trệ, hàng triệu việc làm “bốc hơi” khiến người ta phải gánh thêm nỗi đau về kinh tế. Chưa hết sợ dịch, lại thêm nỗi buồn thất nghiệp, quả là một năm đầy tổn thương!
Đến tháng 10, dịch bệnh còn chưa yên ổn, miền Trung mến thương phải tiếp tục chống chọi với trận lũ lịch sử. Bao nhiêu căn nhà bị cuốn trôi, ruộng nương, mùa màng đều theo cơn lũ quay về vạch xuất phát. Sức tàn phá khủng khiếp của bão lũ đã mang đến những nỗi buồn sâu thẳm cho cả dân tộc Việt Nam.
Quá nhiều khó khăn không ngờ cùng lúc ập đến trong năm 2020. Nhưng không có nghĩa bức tranh của năm 2020 đều bao trùm bởi một màu sắc u ám và đau buồn. Những điều tốt đẹp, hạt giống yêu thương đã kịp “nảy mầm” trong điều kiện khắc nghiệt nhất.
Những nụ cười tươi sáng khó quên của Việt Nam 2020
Chúng ta không chỉ được sinh ra với trái tim ấm nóng yêu thương, chất chứa tình người mà còn sẵn có khả năng thích nghi. Những khó khăn, thử thách càng làm sáng ngời tinh thần tương thân, đùm bọc, nhân ái giữa người với người. Chúng ta đã làm nên những điều kỳ diệu từ bi kịch thực tại để thắp lên tia sáng hy vọng, dập tắt những nỗi bi quan, tuyệt vọng ngoài kia. Và sau tất cả, những nụ cười ấn tượng, đẹp đẽ của niềm tin và tình người vẫn rạng rỡ trên môi…
Nụ cười nở muộn của những người ở tuyến đầu chống dịch
365 ngày chống dịch, những người chúng ta phải nói lời cảm ơn sâu sắc chính là đội ngũ bác sĩ, nhân viên y tế, chiến sĩ hỗ trợ ở tuyến đầu chống dịch. Đây là những người đã làm việc hết công suất, cố gắng hết mình cả ngày lẫn đêm để cứu sống bệnh nhân và chống lại sự tấn công dữ dội của dịch bệnh. Sự nỗ lực thầm lặng của những con người này đã phần nào mang đến niềm hy vọng rằng chúng ta sẽ sớm chiến thắng đại dịch. Và đến nay, những nỗ lực đó đã được đền đáp bằng sự bình yên hiện tại.
“Ghen Cô Vy” và vũ điệu rửa tay lan tỏa tinh thần lạc quan đến cả thế giới
Tôi chắc hẳn nhiều người còn nhớ về giai điệu rộn ràng của bài hát Ghen Cô Vy và Vũ điệu rửa tay viral khắp toàn cầu. Bài hát và vũ điệu đã mang đến thông điệp lạc quan, phòng bệnh hơn chữa bệnh, tự bảo vệ sức khỏe của mình để chung tay đẩy lùi đại dịch. Thông điệp này đã được lan tỏa khắp ngõ ngách từ công sở, trường học, nông trại, xí nghiệp, nhà máy đến những kênh truyền hình danh tiếng nước ngoài, những kênh báo chí uy tín khắp thế giới. Dù những đau thương, mất mát vẫn tiếp diễn nhưng giai điệu vui nhộn, điệu nhảy dễ thương giúp người ta có thêm niềm vui, cái mỉm cười thích thú trong không khí quá thiếu vắng những nụ cười.
ATM gạo – Tình người ấm áp giữa mùa dịch
Những ngày giãn cách xã hội có lẽ đã trở thành một phần ký ức của mỗi người dân Việt Nam. Chúng ta chẳng những phải cảnh giác trước dịch bệnh mà còn phải trải qua những ngày khó khăn, thiếu thốn tiền bạc. Nhìn lại 2020, nền kinh tế tổn hại, nhiều người mất việc rơi vào cảnh chật vật hơn bao giờ hết. Những người lao động nghèo vốn đã khó khăn nay lại càng cực khổ hơn trước. Đó là bức tranh chung mà bất kỳ ai trong chúng ta đều không muốn.
Giữa lúc khó khăn cùng cực, đã có một người đàn ông viết lên câu chuyện cổ tích của đời thường, cứu cánh cho những phận đời nghèo khổ giữa thời dịch. Đó chính là máy ATM gạo, dự án mang giá trị nhân bản sâu sắc. Không tụ tập, không chen lấn, xô đẩy hay tranh giành, bất kỳ ai khó khăn đều dễ dàng nhận được 1,5kg gạo từ máy ATM kỳ lạ này. Mô hình ATM gạo không ngừng được nhân rộng nhờ sự chung tay của những mạnh thường quân khắp cả nước. Đây là lúc tình người được lan tỏa một cách ấm áp, trân trọng và yêu thương nhất. Dẫu cho mỗi phần gạo không mang giá trị lớn lao, nhưng nó góp thêm nhựa sống, niềm tin và mang đến những nụ cười tươi sáng cho những cảnh đời khó khăn bị Covid bủa vây.
Triệu tấm lòng hướng về tâm lũ dữ
Một năm đau thương của đồng bào miền Trung ruột thịt, cơn bão lũ kinh hoàng đã cuốn trôi đi mọi thứ, để lại những nỗi buồn khôn xiết cho mỗi người Việt Nam. Nhưng chúng ta đâu thể nào ngồi yên nhìn đồng bào lầm than, chúng ta xắn tay áo, góp lòng, góp sức hỗ trợ miền Trung thân yêu. Bỏ qua những ồn ào không đáng có, chúng ta dễ dàng nhìn thấy những tấm lòng vàng không ngại đường xa, khó khăn, hiểm nguy đi vào vùng lũ dữ để cứu trợ những người miền Trung khốn khó.
Chúng ta hẳn còn nhớ ca sĩ Thủy Tiên đã đứng lên kêu gọi quyên góp hơn 150 tỷ đồng từ những mạnh thường quân khắp cả nước. Cô ca sĩ đi đến từng nhà, cứu trợ và giúp đỡ từng người vượt qua hoàn cảnh khó khăn cùng cực. Cùng với Thủy Tiên, nhiều nghệ sĩ Việt như ca sĩ Mỹ Tâm, hoa hậu Mỹ Linh, người mẫu Lê Thúy,… cũng góp sức, góp lòng vào hành trình đầy ý nghĩa này. Chúng ta cũng không thể quên những món quà vật chất và tinh thần thầm lặng của đồng bào khắp nước Việt. Những chiến sĩ, tình nguyện viên ngày đêm nỗ lực giúp đỡ người dân trong vùng lũ. Đó là sức mạnh của tình đồng bào, tinh thần dân tộc được thắp sáng rực rỡ giữa thiên tai khốn khó. Để rồi ta thêm tự hào về nghĩa tình, sức mạnh của người Việt.
Năm 2020 đã khép lại đồng nghĩa những nỗi buồn, mất mát cũng sẽ nói lời tạm biệt. Một năm khó khăn để chúng ta biết rằng, nụ cười tươi sáng, niềm hy vọng vẫn mãi mãi ngự trị trong tim. Nhìn lại 2020 với những mảng tối, mảng sáng đã qua, chúng ta lại càng củng cố lên niềm tin bước qua trang mới đầy lạc quan của năm 2021. Bởi sau tất cả, chúng ta đã vượt qua một cách dũng cảm và mạnh mẽ nhất.
Tác giả viết rất là hay