Chúng ta của sau này liệu có hối tiếc về quyết định của hôm nay? Đời người có biết bao cuộc gặp gỡ, không phải cuộc gặp gỡ nào cũng tạo nên một mối nhân duyên và không phải mối duyên nào cũng mãi mãi bền lâu. Nhiều người gọi đó là duyên phận. Nhưng cũng nhiều người gọi đó là thanh xuân, bởi thanh xuân chứa đựng những hồi ức tươi đẹp của tuổi trẻ ấy chỉ đến một lần.

Chúng ta rồi sẽ quên đi những ký ức, những năm tháng cùng nhau. Chúng ta rồi cũng sẽ quên đi những thương đau, những vết cắt ở trong lòng. Nhưng những kỷ niệm, vết thương vẫn mãi còn lưu dấu ấn để mỗi khi nhìn thấy ta lại không khỏi hối tiếc vì những năm tháng đã qua. Giá mà…

Thanh xuân – chẳng có gì ngoài tình yêu, nhiệt huyết và cả sự bấp bênh

Thanh xuân là quãng thời gian mà người ta có đủ sức khỏe, năng lượng và cả ngông cuồng để theo đuổi những thứ mình thích.

Là có thể sẵn sàng ăn mì tôm qua ngày, sẵn sàng làm bất cứ công việc chân tay nào để theo đuổi ước mơ. Là dám đánh đổi và can đảm bước chân ra khỏi vùng an toàn. Là đôi chân sẵn sàng đứng dậy để đi tới bất cứ đâu. Là trái tim đầy nhiệt huyết, gan lỳ để đương đầu với mọi khó khăn của cuộc sống đang không ngừng vùi dập. Là niềm tin có phần ngông cuồng và bướng bỉnh về bản thân.

chúng ta của sau này 1

Và đó cũng là khoảng thời gian mà người ta có thể cháy hết mình vì tình yêu. Dám vứt bỏ tất cả để được ở cùng nhau. Cùng nhau chia ngọt, sẻ bùi, cùng nhau nương tựa để vượt qua những khó khăn, áp lực nơi phố thị. Đó là thứ tình cảm vừa ngây ngô vừa trong sáng nhưng cũng đầy ngọt ngào.

Thanh xuân, luôn là như vậy. Luôn đầy tươi đẹp với những chuyến phiêu lưu, những cảm xúc mãnh liệt. Nhưng đó cũng là lúc mà người ta, không có tiền tài, không có sự nghiệp để có thể đảm bảo cho người mình yêu một cuộc sống đủ đầy. Dù có muốn bảo vệ và che chở cho người đó bao nhiêu đi chăng nữa nhưng lực bất tòng tâm. Vậy nên mấy người có thể cùng nhau vượt qua hết những khó khăn ấy? Ngay cả khi đã đạt được thành tựu rồi, mấy ai còn giữ được những tình cảm như phút ban đầu?

chúng ta của sau này 2

“Đúng người sai thời điểm”, tất cả chỉ là một lời giải thích của duyên phận để dạy cho ta về hai chữ “tình yêu”, dạy ta về cách trưởng thành. Tuy nhiên, điều khiến người ra nuối tiếc nhất là người đã ở bên cùng trải qua những ngày tháng cơ cực, lại không thể đi tiếp trong những ngày tháng tốt đẹp.

Sau này, anh cuối cùng cũng hiểu thế nào là yêu, nhưng em đã sớm biết mất giữa biển người mênh mông“.

Chúng ta của sau này cái gì cũng có, chỉ là không có “chúng ta”…

“Chúng ta của hiện tại, em dành cả thanh xuân cho anh, anh dành cả thanh xuân cho em. Chúng ta dành cả thanh xuân cho nhau mà không hề nghĩ suy. Gặp nhau là duyên phận, xa nhau cũng là hai từ duyên phận. Chẳng ai biết trước tương lai sau này. Dù sau này có nhau hay không thể bên nhau cũng đừng quên rằng chúng ta từng dành tất cả những điều tuyệt vời nhất cho nhau. Thương em”.

Câu chuyện ồn ào gần đây khiến người ta càng nghi ngờ thêm về hai chữ “duyên phận”. Liệu duyên phận là do ý trời hay đó là lý do để người a chia tay. Mình không biết và cũng không chắc về điều này. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. Và chúng ta cũng chỉ mang suy nghĩ của mình gán lên những điều ấy.

chúng ta của sau này 3

Chỉ biết rằng, trong câu chuyện tình cảm, dù ai là người quyết định chia tay đi chăng nữa thì cả hai đều là người tổn thương. “Em dành cả thanh xuân cho anh, anh dành cả thanh xuân cho em.” Quãng thời gian thanh xuân bên nhau, cùng trải qua bao khó khăn vất vả ấy làm sao có thể quên ngay được? Nó sẽ ở bên khiến con người ta day dứt, đôi khi nhung nhớ. Và biết đâu nhiều năm tháng về sau người ta sẽ cảm thấy nuối tiếc vì bỏ lỡ mối tình năm đó?

Trong quá trình trưởng thành của mỗi người, dù nhiều hay ít cũng sẽ gặp một người dạy mình cách trưởng thành, mà rất khó có thể quên đi người ấy

Sau này, biết đâu người ta lại nuối tiếc về những hẹn ước ngày trẻ dại. Nuối tiếc vì đã không nhận ra tình yêu sớm hơn. Nuối tiếc vì không dám thổ lộ. Nuối tiếc vì đã không dám theo đuổi. Nuối tiếc vì đã bỏ lỡ tình cảm ấy. Nuối tiếc vì đã không thể giữ được lời hứa với người ấy. Nuối tiếc vì quãng thời gian ấy quá đẹp và hạnh phúc. Để rồi bây giờ, chẳng bao giờ có thể gặp lại thứ tình cảm như thế nữa.

– I missed you

– Anh cũng nhớ em

– Không, ý em là … em để lỡ anh mất rồi

chúng ta của hiện tại

“Thanh xuân của mỗi người chúng ta, ai cũng đều đã bỏ lỡ một ai đó. Bởi vì vào những năm tháng ngốc nghếch trẻ dại ấy, chúng ta vẫn chưa biết cách yêu một người, chưa học được cách trân trọng. Nhưng tôi rất muốn hỏi một câu, tại sao lại là người ấy? Tại sao lại phải để tôi gặp được người cả đời tôi yêu nhất vào những năm tháng định sẵn sẽ là bỏ lỡ kia chứ?”

Mình từng đọc được đâu đó rằng: “Có hai thứ mà đời người không được bỏ lỡ. Một là chuyến tàu cuối cùng về nhà, hai là người thật lòng yêu thương ta”. Thế nhưng những năm tháng tuổi trẻ ấy mấy ai mà hiểu được “người thật lòng yêu thương ta” nó như thế nào. Mấy ai mà hiểu được, chỉ cần bỏ lỡ một lần thôi là vĩnh viễn tuột khỏi tầm tay.

chúng ta của sau này 5

Ai mà biết được, chuyến xe hôm ấy là chuyến đi cuối cùng để trở về “nhà”. Ai mà biết được đó là lần cuối cùng ta thực sự hạnh phúc? Ai mà biết được đó là người ta không thể bỏ lỡ trong cuộc đời này? Tuổi trẻ sao quá dại khờ để rồi ôm tiếc nuối một đời…

Cuộc đời quá dài rộng, còn chúng ta thì quá nhỏ bé, những điều đã bỏ lỡ mãi mãi chẳng bao giờ quay trở lại. Thế nên, chúng ta của hiện tại, nếu đã tìm được người ấy rồi thì hãy hết lòng trân quý. Nếu trái tim đã rung động rồi thì hãy mạnh dạn mà nắm lấy. Nếu đã thực sự yêu thương rồi thì hãy làm tất cả để bảo vệ tình cảm đấy. Để cho chúng ta của sau này ít nhất không phải sống trong quá nhiều sự tiếc nuối.

Thư gửi bố!

Bố à, con gặp được Tiểu Hiểu rồi! Có vẻ như cô ấy đang sống rất tốt. Hồi đó con thấy bố lo lắng cho tụi con, nhưng con cũng biết, thực ra chuyện gì bố cũng rõ dù chẳng cần hỏi. Mấy công thức nấu ăn bố cho con, giờ con đang học dần đấy nhé, nhưng mãi không làm được mùi vị như hồi đó bố làm. Và con luôn muốn nói với bố một tiếng xin lỗi.

Rõ ràng con có thể nhẫn nại hơn chút nữa trong việc chỉ bố cách dùng điều khiển, nhưng con đã không.

Rõ ràng con có thể lắng nghe kỹ hơn những lời dặn dò, những kinh nghiệm năm đó, nhưng con đã không.

Rõ ràng con đã có thể ở bên bố nhiều hơn một chút, nhưng con đã không.

Rõ ràng con có thể nắm lấy bàn tay bố, nói với bố những câu quan tâm thân mật, nhưng con đã không.

Bố này, giờ bố đang ở bên mẹ rồi đúng không? Vậy thì không cần lo lắng cho tụi con nữa đâu. Bọn con đều sống rất tốt. Đây là bức thư đầu tiên con viết gửi cho bố, nếu như sau này còn có điều muốn nói, con sẽ viết tiếp bức khác bố nhé. Con tin rằng nhất định bố có thể nghe thấy. Con vô cùng hối hận khi đã không kịp nói với bố câu này: Bố ơi. Con yêu bố. Con yêu bố nhiều lắm. Chắc chắn là bố nghe thấy đúng không?

Kiến Thanh!

Chúng ta của sau này, có thật nhiều tiếc nuối!


Bài viết có sử dụng những trích đoạn và hình ảnh trong bộ phim” Chúng ta của sau này” (Us and Them).

5/5 (3 Reviews)